bọn nắng gọi tôi dậy:
anh ngủ chi giờ này?
trời đã sáng bảnh mắt
ngủ nhiều sẽ mập thây!
tôi mắng bọn nắng là:
người yêu anh còn ngủ,
các chú đừng phiền hà,
lỡ mà khều nàng thức
các chú mệt à nha!”
—-
mới là 7 giờ sáng
bọn nắng đã rộn ràng
khều tôi dậy mà phán
chắc anh lại muộn làm
tôi xua tay cười bảo:
các chú khỏi phải lo
anh còn đang chụp dở
chậu cây cảnh tròn vo”
—
tôi vời bọn nắng tới
để hỏi một chuyện rằng:
có bao giờ các chú
biết yêu là gì chăng?”
bọn nắng cười khúc khích:
hỏi chi lạ dữ chèn
hay là… anh đang thích
cô nào rồi cũng nên?”
—
bọn nắng hôm nay mệt
hay sao mà chả lên?
không có chúng nó gọi
thế là tôi ngủ quên
mở mắt thì: thôi chết!
gần 7 rưỡi mất rồi
gọi người yêu dậy vội
kẻo muộn làm cả đôi
trưa hôm nay anh với
em đặt cơm ngoài thôi,
ăn xong mình chợp mắt
chiều dậy chạy deadline
—
bọn nắng nay ngủ sớm
chắc cũng đuối lắm rồi
cả ngày bận công việc
giao bởi ông Mặt Trời
các chú cứ nghỉ ngơi
khỏi dậy sớm chi cực
anh đã cài báo thức
chắc không ngủ quên đâu”
—
tôi cằn nhằn bọn nắng:
dạo này có bận không
mà sao để trời lạnh
chẳng khác nào mùa đông?”
bọn nắng gãi đầu đáp:
hổm rài bọn em bận
sưởi ấm mấy chậu hoa
anh lạnh thì mặc áo
lớn rồi đừng kêu ca!
—
ngày cuối năm cận kề
bọn nắng cũng “bận” ghê
bận trêu ghẹo tụi lá
bận đùa với bụi hoa
trong sân thoáng mùi trà
dịu ngọt và bình yên
em thì cứ luyên thuyên
anh thì nhìn em mãi
thế là vèo một cái
đã quá trưa mất rồi
“lấy hộ anh cái nồi,
mình vo gạo thổi cơm!”
Xin chào, mình là Thắng Vũ – người chấp bút cho những bài blog bạn đang đọc. Cảm ơn bạn đã đọc “Nhật ký” của mình dù ngoài kia có hàng tỉ blog thú vị khác. Mình sẽ rất vui nếu bạn thích những dòng nhật ký này đấy!
